Trở về sau hơn 4 giờ đồng hồ của chuyến thăm Mẹ Việt Nam Anh hùng trên địa bàn xã Tân Thới, huyện Phong Điền, TP. Cần Thơ. Niềm vui sướng xen lẫn nghẹn ngào ở từng thành viên trong Đoàn vẫn chưa khép lại.
Khởi hành từ lúc 07 giờ 30, Đoàn chúng tôi gồm 15 người, vượt chặng đường 25 cây số để đến thăm hỏi Mẹ Việt Nam anh hùng Trần Thị Hoa, người phụ nữ có chồng và hai con hy sinh trong kháng chiến.
Tuổi cao nhưng Mẹ vẫn minh mẫn, kể cho chúng tôi nghe những chuyện về một thời son sắc trong quá khứ, về cuộc sống bình thường của Mẹ hằng ngày. Trò chuyện với Mẹ, chúng tôi cười rất nhiều vì thấy được hình ảnh của bà mình trong đó, thân tình, cởi mở, quan tâm, sẻ chia cùng con cháu.
Tạm biệt mẹ Hoa, chúng tôi đến thăm Mẹ Việt Nam Anh hùng Phạm Thị Kim Anh, ngôi nhà mới thoáng mát hơn, tươm tất hơn, nhưng cái quy luật nghiệt ngã của thời gian, nỗi cô đơn, sự thiếu vắng tình cảm gia đình làm Mẹ yếu và tiều tụy nhanh hơn. Kém may mắn so với những người phụ nữ khác, mẹ Việt Nam Anh hùng Phạm Thị Kim Anh chỉ có duy nhất một người con trai và anh hy sinh khi tuổi đời còn rất trẻ. Tuổi cao, sức khỏe yếu, Mẹ không thể nhớ, không thể tính được tuổi mình hiện tại là bao nhiêu chỉ biết rằng mình tuổi Dần và con mãi ra đi vì hôm đó anh trở về căn cứ. Giọt nước mắt người mẹ chực trào làm chúng tôi cũng nghẹn ngào, mãi lâu sau mới nói được lời an ủi. Cảm xúc hôm nay thật khác, dù đã đến đây nhiều lần, mỗi lần đến Mẹ kể tôi nghe không biết bao lần về sự hy sinh của anh, nhưng ở thời điểm này, hình ảnh người phụ nữ gầy gò, ngồi tựa hẳn lưng vào ghế, tóc cắt ngắn, chân ốm, tay yếu, mắt mờ nhìn xa xăm thì khó ai có thể cầm lòng được.
Trải qua mất mát ấy, dù là một người phụ nữ kiên cường trong kháng chiến, được vinh dự nhận Huận chương Kháng chiến Hạng Nhất của Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng ngày trước nhưng giờ đây, khi tuổi đã cao, sức khỏe đã yếu, lại thiếu vắng người con chăm nom, trò chuyện mỗi ngày thì làm sao kiên cường mãi được. Một thành viên trong Đoàn nói vui rằng: “Ngoại ráng ăn nhiều vô cho khỏe hơn. Tiếc là con không thể chia cho ngoại được kí-lô nào”. Mẹ trả lời giọng yếu ớt: “Con chia tình thương là được rồi…”
Tạm biệt Mẹ, chúng tôi trở về, trách bản thân mình vì những món quà chúng tôi mang đến không thể làm các Mẹ cảm thấy vui hơn, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy chẳng là gì so với nỗi mất mát ngày xưa mà dư âm của nó mãi đến tận bây giờ.
Gọi những người phụ nữ ấy, bất kể là ai, dù ở vị trí nào, đều gọi họ một cách trang trọng: Mẹ Việt Nam Anh hùng. Bởi mất mát của Mẹ là quá lớn, nỗi đau của Mẹ là quá xót xa mà giờ đây, dù đã rất cố gắng nhưng không thể nào xoa dịu hết được…