Trong tiết trời vẫn còn in đậm màu ánh xuân, trên khắp mọi nẻo đường từ ngoại thành đến nội ô Tp. Cần Thơ hầu như gia đình nào cũng đã bắt đầu vào công việc làm ăn, tiếp tục cuộc sống mưu sinh. Với những hộ gia đình bình thường thì năm mới là những khởi đầu mới với kế hoạch nâng cao thu nhập cũng như vun đắp xây dựng hạnh phúc trong một năm đầy hi vọng an khang, như ý. Thế nhưng bên cạnh đó còn không ít hộ gia đình thuộc diện chính sách có hoàn cảnh khó khăn, đối với họ năm mới cũng có nghĩ là: ông lại già thêm một tuổi rồi, mắt bà lại yếu hơn, cháu sắp kết thúc năm học và sắp cả ngày rong ruổi với mấy tờ vé số…
Nắm bắt tình hình cũng như để phần nào mang lại tinh thần lạc quan cho bà con nghèo, nhiều năm qua Đoàn khoa Công nghệ ĐHCT đã liên tục thực hiện chính sách hỏi thăm, hỗ trợ tặng quà đến bà con. Trước tết Ất Mùi Đoàn khoa cùng Đội TNTN khoa đã có hơn 50 lượt thăm tặng quà đến các gia đình chính sách có hoàn cảnh khó khăn. Được nhìn thấy những ánh mắt vui, những nụ cười hạnh phúc khi được thăm hỏi, chia sẽ của từng đối tượng cũng đủ làm chúng tôi ấm lòng.
Và chúng tôi, những thanh niên tình nguyện vì lợi ích cộng đồng vẫn không quên nghĩa cử của mình, tiếp tục chung tay nâng đỡ những mãnh đời le lói. Được sự chỉ đạo và định hướng của Đoàn khoa Công nghệ cũng như tinh thần tình nguyện vì người nghèo luôn sụt sôi trong mỗi sinh viên, chúng tôi đã cố gắng hết sức mình đóng góp những niềm vui gửi đến bà con khó khăn trên địa bàn các quận Bình Thủy, Phòng Điền, Ninh Kiều và Cái Răng. Trong đầu năm 2015 Đoàn khoa đã có gần 60 lượt thăm hỏi tặng quà đến hơn 50 hộ nghèo. Với số lượng sinh viên tham gia hơn 350sv từ Đội TNTN khoa và từ 28 chi đoàn trực thuộc. Cùng nguồn quỹ hơn 11 triệu đồng một phần từ Đoàn khoa hỗ trợ phần còn lại do các sinh viên cùng nhau quyên góp, vận động thêm để có thể giúp đỡ thiết thực cho bà con phần nào nhẹ nhõm hơn trong gia cảnh hiện tại. Tuy giá trị về vật chất không đáng là bao, nhưng chứa đựng trong đó là cả tấm lòng của thế hệ trẻ chúng tôi hướng về những hoàn cảnh khó khăn hơn trong cuộc sống, mong mỏi nhà nhà được cơm no, áo ấm
Qua 3 đợt thăm hỏi, cùng với việc hỏi thăm từ hàng xóm được biết về hoàn cảnh đặt biệt khó khăn của cụ Huỳnh Thị Sành (P. Anh Bình, Q. Ninh Kiều). Cụ nay đã ngoài 80 tuổi, có hai người con, một người con trai đang làm ở Tp HCM, một cô con gái sống gần nhà cụ. Tuy nhiên cả hai đều không chăm lo cho cụ, đặc biệt người con gái thường xuyên tới lấy tiền, gạo của cụ khi có đoàn ghé thăm và tặng quà. Đất cụ hiện đang sống đã bi đứa con bán và sang cho chủ mới, chỉ chừa khoảng đất nhỏ, hiện giờ là nhà cụ. Tuy nhiên người chủ này muốn mua luôn khoảng đất còn lại đó và hứa bồi thường cho cụ khoảng 20 triệu đồng, số tiền này rất có thể bị hai người con của cụ thâu trước. Thật không muốn khi phải nói rằng gia cảnh của cụ nghèo về vật chất quả là không đáng buồn bằng việc cạn kiệt hiếu đạo của những người con đối với cụ. Chúng tôi đã không khỏi xót xa khi biết được và cùng cụ chia sớt nỗi niềm ấy. Đội TNTN khoa và các chi đoàn đã thực hiện thăm hỏi và tặng quà cho cụ nhiều lần, biết tình cảnh của cụ như đã kể trên, mỗi lần đến thăm chúng tôi chỉ mang một ít gạo cùng vài vật dụng trong nhà để biếu cụ. Đồng thời chúng tôi cùng nhau giúp cụ sửa lại mái nhà bằng chiếc nilon lâu ngày đã củ nát, giúp cụ lau chùi, quét dọn nhà, trò chuyện và nấu một bữa ăn cho cụ… Theo như kế hoạch chi đoàn sẽ nhận chăm sóc và thăm hỏi cụ cho đến tháng 6, dự kiến sẽ tổ chức thêm khoảng 3-4 đợt nữa.
Những hộ gia đình được chúng tôi tổ chức thăm hỏi tặng quà đều thuộc diện đặc biệt khó khăn của địa phương. Đúng như câu “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Đã hiện hữu những cuộc đời tươi đẹp sung túc thì như một quy luật của xã hội, không khỏi còn lay lất những mãnh đời bất hạnh phải sống trong cảnh nghèo nàn cơ cực. Dẫu họ đã rất cố gắng phấn đấu bươn trãi chỉ hi vọng thoát khỏi cuộc sống éo le ấy, nhưng thật đâu dễ dàng có thể như ý muốn. Khi họ phải đối diện với cảnh: không một người đàn ông trụ
cột trong gia đình có những năm sáu đứa trẻ thơ; khi lao động chính trong gi a đình lại mang bệnh nan y, mẹ già, vợ trẻ có làm thuê làm mướn đủ nghề cũng không chạy chữa khỏi bệnh; khi trong máy nhà của họ thậm chí chỉ còn một bà cụ già với đứa cháu thơ nương tựa nhau mà sống qua ngày với việc bán vé số khắp đầu đường xó hẻm với dăm ba đồng lời “bữa đực bữa cái” .v.v…
Đâu dể dàng gì được nhìn trên bờ môi, khóe mắt họ những nụ cười hạnh phúc, những ánh nhìn sướng vui khi khó khăn được chia sẽ, niềm vui được chung góp. Chúng tôi tự thân cảm thấy phấn khích và tự hào khi có thể lặng lẽ hi sinh phân nào công sức cũng như tình cảm của mình trao gửi yêu thương đến những tâm hồn xứng đáng. Chúng tôi vui sướng biết bao vì những nụ cười sướng vui chân chất ấy!
Lê Thị Hồng Chớp
Lớp Kỹ thuật Xây dựng CTT K38