Cách đây 3 năm, một cậu học sinh tên Ngô Tùng Hiếu đã ấp ôm trong mình khát khao cháy bỏng được trở thành một người lính Hải Quân. Ước mơ ấy đã dồn nén từ khi nghe dượng hai là một Đại úy quân đội đã về hưu kể về những câu chuyện chiến tranh khốc liệt diễn ra trên đất nước Việt Nam. Những anh hùng không sợ bom đạn, không sợ hi sinh trước những nòng súng chỉa thẳng vào “tim” chỉ vì muốn hòa bình độc lập cho đất nước. Đó là mong muốn người dân Việt Nam được yên bình, ấm no, được sống dưới bầu trời tự do, tự chủ. Những cuốn phim tài liệu phát vào những ngày lễ lớn đã tái hiện lại trước mắt tôi những trang sử hào hùng, một thời vàng son của dân tộc, những hình ảnh ấy đã đọng lại trong tâm trí tôi vô vàn cảm xúc và tôi đã quyết định chọn hướng đi cho tương lai của mình: “Hãy trở thành một sĩ quan nhé Hiếu!”. Từ ngày ấy tôi xác định một con đường cho chính mình đó là thi vào trường Học viện Hải quân. Bắt đầu từ những suy nghĩ sơ khai, ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường trung học phổ thông, tôi đã lập kế hoạch cho mình là học thật giỏi, sinh hoạt chính trị thật tốt, phấn đấu cho hình ảnh người lính hải quân của chính mình.