SỐNG – MÃI YÊU – MÃI NHỚ
Sống
Bốn năm được học tập dưới mái trường Đại học Cần Thơ, là bốn năm chất chứa nhiều ước mơ và kỉ niệm. Đêm nay, ngồi một mình bên trang sách vở, tôi tự đề ra cho mình một việc nhỏ nhoi: Đó là xếp lại những giáo trình, sách cũ mà bản thân đã dành dụm trong suốt quãng thời gian qua, xem như là niềm an ủi cho một cậu sinh viên sắp phải ra trường như mình.
Sách: quyển cũ, quyển mới, quyển còn lành lặn nhưng cũng có quyển đã nhướm màu lạnh nhạt vì những buổi trời mưa; Giáo trình: có quyển thiếu trang, quyển bị rách, nhưng cũng có quyển nhăn nheo hay lem la nhiều dòng chữ nguệch ngoạc vì viết gấp (hoặc ngủ gật trong giờ học bài khuya). Tôi nghĩ đến quãng đời sinh viên của mình, về những khoảng khắc đẹp như: hai tay nắm lấy giày, đầu đội sách, chân lội nước ngập đường ở ngày trời mưa; Sửa xe đạp dưới buổi nắng chói chang trong khi bụng đói cồn cào sau giờ tan lớp học; Đợi chờ đóng học phí hàng giờ… Khó khăn, vất vả và thử thách như thế đấy! Nhưng tất cả sẽ trở thành kỉ niệm đẹp mà ta sẽ không bao giờ quên được trong cuộc đời. Và những trang sách kia cũng vậy! Nếu không đổ màu, không nhăn nhúm thì sẽ không biết được quãng thời gian học tập ấy đẹp đến bao nhiêu!
Mãi yêu
Ngày ấy, tiết học đầu tiên là môn Cơ sở văn hoá Việt Nam. Hôm đó mình chạy lòng vòng để tìm nhà học A4, nhưng chẳng biết nơi đâu là nơi đâu. Lạc đường cũng nhiều và lo lắng cũng nhiều:
Một buổi sáng mát lạnh, phải, nhớ rất rõ là mát lạnh, nhưng tâm trạng của mình không tài nào mát lạnh lên nổi mà là đang nóng như lửa đốt. Mình vào phòng học số 105/A4 có rất đông các bạn sinh viên đang ngồi chờ tiết học bắt đầu. Ngồi đấy, lát sau bạn nữ bên cạnh hỏi thăm:
– Bạn học ngành gì?
– Văn học đó bạn!
– Bạn học khoá mấy?
– À, khoá 38.
Mình học khoá 36, nhưng phòng này đang chuẩn bị vào lớp Kế toán mà, bạn ơi!
Lúc đấy phải nói là, mình muốn “hoảng” lên vì cái hời hợt không thể nào chấp nhận được. Vội vàng lấy ra thời khoá biểu ra: Phòng 104!
Tiếp tục mình lại “bay vun vút” qua 104/A4 bên cạnh, thì thôi: Lớp học đã bắt đầu từ lúc nào không hay không biết. Lần đầu tiên đứa học trò nhỏ này biết đi học trễ là gì, và cảm giác khủng khiếp đến mức nào khi phải ngượng ngùng đối mặt với “101” đôi mắt đang nhìn về phía mình.
Ôi! Ngày đầu tiên đi học của tôi!
Thời gian vẫn cứ trôi, chả mấy chốc người học trò nhỏ ngày xưa đã trở thành một cậu sinh viên cao lớn và sắp là cựu sinh viên. Những tháng năm ấy: vui có, buồn có, hạnh phúc cũng nhiều mà gian nan cũng không ít. Nhưng, người học trò ấy hiểu rằng: Tất cả thứ kia không làm cho ta buông ngã mà là để ta trưởng thành hơn, bản lĩnh hơn trước cuộc đời.
Mãi nhớ
Xa trường, xa lớp, xa thầy cô, bạn bè, cậu học trò sẽ nhớ lắm những ghế đá, hàng cây, nhớ lắm những tiếng chuông giục giã vào tiết học, nhớ lời thương, lời dạy của cô thầy. 09/01 năm nay tiếp tục sẽ là một ngày thật đẹp với tất cả mọi người. Riêng với bản thân của người trò nhỏ, 09/01 còn là ngày mà bạn ấy nhận thức được rằng: Mỗi lần 09/01 trôi qua là mỗi lần người trò nhỏ lại được sống, được yêu, được nhớ, được dạy bảo và được trưởng thành.
“Dù mai tung cánh bốn phương
Ơn thầy, nghĩ bạn, tình trường không quên”
Nguyễn Thành Bảo Lộc. Niên khoá 2012-2016.
Ảnh: Thanh Nhàn, Khoảnh khắc CTU