“Rời Phú Quý đêm trăng,
Chân đi lòng bồi hồi.
Nhớ mãi nơi đảo nhỏ,
Có bao người còn đó,
Giữ biển trời quê hương”
Hôm nay, tôi và đồng đội xa Phú Quý, chúng tôi xa túp lều chung…
Chuyến tàu dần dần xa đảo nhỏ, chúng tôi đang trên tàu Bình Thuận 16 – chuyến tàu đã ngày đêm cùng chúng tôi lênh đênh trên Biển cả, ký ức trong tôi chợt ùa về. Giờ đây, trong tôi chỉ còn lại những hình ảnh đẹp về đảo ngọc, những áp phích, băng rôn khẩu hiệu của chương trình, những nơi chúng tôi cùng nhau hành quân cùng những tiếng cười nói trong những ngày chiều lộng gió trên bãi cát trắng dưới ánh nắng vàng, những con đường chúng tôi qua có cả màu cờ Tổ Quốc luôn tung bay trên bầu trời xanh độc lập,…Tất cả như đang tái hiện trong tâm trí tôi ngày một rõ, làm cho tôi lưu luyến nơi ấy chẳng muốn rời xa, nhớ lại những ngày cùng nhau ăn chung bàn, ngủ chung lều, nhớ về những hình ảnh đẹp và ý nghĩa của các hoạt động chương trình đã mang lại, mang tôi đến gần Phú Quý hơn. Rời Phú Quý, nơi tôi cùng đồng đội đã luôn kề vai sát cánh trong suốt cuộc hành trình, cả trên đất liền và lênh đênh trên biển, đảo. Đó là nơi có cả triệu trái tim luôn cùng chung nhịp đập và ý chí hướng về. Ở nơi đó, tôi cùng đồng đội mình đã có những kỷ niệm thật đẹp và ý nghĩa, đã cháy hết mình cùng với tình yêu quê hương, đất nước với hành trình Sinh viên với Biển, Đảo Tổ quốc năm 2017.
Tàu Bình Thuận 16
Sân khấu diễn ra chương trình
Tàu thuyền trên biển đảo
Chắc hẳn trong mỗi con người chúng ta đều có một tình yêu trong tim dành cho Tổ Quốc của mình, với tôi, Tổ quốc mình đẹp lắm. Nếu có ai đó hỏi, tôi yêu Tổ Quốc đến dường nào? Thì tôi xin đáp rằng: Hãy nắm thật chặt tay, và đặt lên lồng ngực, khi ấy bạn sẽ biết tôi yêu Tổ Quốc tôi như thế nào. Tình yêu quê hương đất nước trong tôi vô cùng bình dị, tôi yêu những nụ cười trên môi mỗi người, yêu những tán cây ven đường, những ngôi trường làng cổ kính,… đâu đó vẫn luôn hiện hữu một Việt Nam giàu đẹp và hiên ngang với bạn bè năm châu, cũng như lá cờ Tổ Quốc luôn tung bay giữa màu xanh giải phóng mặc cho thời tiết có khắc nghiệt như thế nào. Tất nhiên, đường đến vinh quang chưa bao giờ là dễ dàng, có lẽ đó là lý do Cột Cờ Tổ Quốc trên đảo được đặt ở một nơi mà chúng tôi phải hành quân cả một quãng đường khá dốc, khi ấy, tôi hiểu được độc lập ngày hôm nay là nhờ biết bao sự hy sinh xương máu của ông cha ta ngày trước… Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên được đứng dưới cột cờ Tổ Quốc nơi đảo tiền tiêu, triệu trái tim cùng chung nhịp đập, hướng về Quốc kỳ tung bay trong gió và cất lên những tiếng ca hùng hồn, tin yêu của bài Quốc ca. Giây phút ấy vô cùng trang nghiêm và thiêng liêng đến mức tôi chẳng thể tả được xúc cảm khi ấy, chỉ biết rằng từ giờ phút này, dòng máu Việt trong tôi sục sôi hơn bao nào hết, tôi biết được rằng tương lai của thế hệ trẻ chúng tôi cũng là một phần tương lai của Đất nước sau này.
Đường đến Cột cờ Tổ quốc
Chào cờ thiêng liêng tại Cột cờ Tổ Quốc
“Biển trời bao la bát ngát đây mà,
húng ta vẫn một nhà.
Kề vai nhau dẫu có xa lạ,
Ta cùng nhau vươn xa.”
Dẫu biết rằng, buổi họp mặt nào rồi cũng sẽ có lúc xa nhau, nhưng với tôi nó khó có thể chấp nhận được, xúc cảm trong tôi luôn dạt dào khi ấy, khi phải rời xa đồng đội thân yêu của mình. Chúng tôi, từ khắp mọi miền đất nước, đến với nhau vì tình yêu Tổ Quốc, yêu độc lập, hòa bình nay phải rời xa nhau để tiếp tục học tập và làm việc để có thể tiếp tục góp sức trẻ của mình đóng góp có ích cho xã hội, quê hương, đất nước. Mỗi con đường tôi qua đều để lại ít nhiều tình cảm, tình đồng đội, tình thâm giao. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, hẹn nhau một ngày không xa, sẽ góp sức mình cho Tổ Quốc ngày một vững mạnh và hiên ngang hơn nữa trên bầu trời Việt Nam, cũng giống như triệu trái tim của Phú Quý nói riêng và con người Việt Nam nói chung luôn ngày đêm ra sức học tập, làm việc và sản xuất để canh giữ biển đảo quê hương, như “Đảo là nhà – Biển cả là quê hương”.
Tình đồng đội
Tình đoàn kết
Tôi luôn tự hào khi tôi là người Việt Nam, luôn vững tin tự hào dưới ngọn cờ hồng và hướng về biển đảo quê hương. Tôi yêu Phú Quý, yêu Việt Nam – quê hương tôi.
Bài : Mộng Trăm
Ảnh : Trọng Hữu – Hoài Thương