Tháng 9 – Mùa lá rơi…Người ta thường bảo vui với nhau rằng mùa thu tháng 9 là mùa của yêu thương, của sum vầy, của ấm áp. Có lẽ bởi tiết trời man mát đã làm con người ta dễ gần nhau hơn. Người ta bảo thì bảo thế thôi, chứ mấy ai biết rằng mùa thu còn là mùa của nổi nhớ, của cô đơn, của chờ đợi… Nằm trong chuỗi hoạt động thường niên, Đoàn khoa Luật đã tổ chức cho đông đảo các bạn đoàn viên, thanh niên đến thăm hỏi Mẹ Việt Nam Anh Hùng Nguyễn Thị Năm – ngụ ấp Trường Thọ, xã Trường Long, huyện Phong Điền, Thành phố Cần Thơ.
Cứ mỗi lần thu sang mẹ lại ngồi lặng nhìn ra cửa sổ nhìn hàng cây dần thay lá rồi mẹ tự nhìn về chính mình. Hóa ra mẹ cũng chỉ là hàng cây kia, cũng trơ trọi, cũng cô đơn. Mẹ đã bước qua hơn 80 cái mùa thu rồi, mẹ cũng đã hơn 80 lần chứng kiến từng chiếc lá dần rơi rời bỏ thân cây. Vậy mà, thân cây vẫn mạnh mẽ, vẫn kiên cường một mình chống chịu nắng, gió. Cũng giống như mẹ một mình chiến đấu với nỗi đau mất chồng, mất con. Thế rồi, cứ độ thu qua cây lại thay lá mới, riêng mẹ thì không. Chính chiến tranh đã cướp đi mùa xuân tươi đẹp nơi người phụ nữ, chỉ để lại một mùa thu buồn ảm đạm với những chiếc lá rụng mà không bao giờ tái sinh trở lại. Thấu hiểu cảm giác của mẹ, Đoàn khoa Luật - Đại học Cần Thơ đã tìm đến thăm hỏi, chúc sức khỏe mẹ Năm. Với hy vọng mang lại một phần ấm áp, niềm vui, an ủi nơi người phụ nữ vĩ đại ấy.
Đoàn đã thăm hỏi tình hình sức khỏe má Năm và gửi những phần quà nhân dịp mùa trung thu sắp tới.
Khi gặp chúng tôi, mẹ không giấu được niềm vui, mừng rỡ bắt tay từng người một. Tay mẹ ấm áp biết là bao. Chúng tôi quay quần bên mẹ, chăm chú lắng nghe những câu chuyện kể về thời đánh giặc giữ nước của cha ông, của người chồng và những người con của mẹ. Chúng tôi bắt gặp trong ánh mắt ấy là nỗi buồn man mát , vô hồn. Với mẹ chuyện dường như vừa xảy ra hôm qua. Tuy nhiên, trong ánh mắt ấy vẫn ánh lên niềm lạc quan chứa đựng cả sự tự hào. Chúng tôi lần lượt thăm hỏi, tặng quà, chúc sức khỏe mẹ. Mãi đến khi chúng tôi ra về mẹ lặng lẽ đứng nhìn theo và khẽ hỏi: “Khi nào tụi con lại đến thăm mẹ?”. Một câu hỏi tưởng như đơn giản nhưng trong chúng tôi là cả một bầu trời cảm xúc. Mẹ đã vì nền hòa bình của thế hệ chúng tôi mà chấp nhận đánh đổi bằng chính những phần xương, phần thịt, bằng nước mắt và cả máu của mình. So với sự hy sinh lớn lao của mẹ, chúng tôi chỉ biết nhìn nhau và hứa với chính mình nhất định chúng tôi sẽ trở lại, chúng tôi sẽ thắp lên ánh nắng ấm áp nơi thân cây trơ trọi, chúng tôi sẽ thay các anh khoác thêm cho mẹ tấm len mỏng giữa ngày thu – đông.
Các bạn đoàn viên, thanh niên chụp hình lưu niệm cùng má Năm
Cảm ơn mẹ và tất cả những người mẹ vĩ đại đã hy sinh một phần cuộc đời mình cho màu xanh của thế hệ mai sau. Cảm ơn BCH Đoàn khoa Luật – ĐHCT đã tạo những chuyến đi ý nghĩa và cảm xúc như thế và chúng tôi luôn mong mẹ có thật nhiều sức khỏe sống vui cùng con cháu.
Bài viết: Huỳnh Giao
Ảnh: Minh Tiến
Ban truyền thông Đoàn khoa Luật